Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014

Người đi rồi



Người đi rồi
áo mùa thu khép lại
Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh
Buồn của tôi thay lá mọc trên cành
Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác


Chiều bây giờ
cây đứng nghe gío hát
Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay
Trời mùa đông có vội vã hết ngày
Lá có kịp đón một mùa thu nữa?


Người đi rồi
khép điều gì trong mắt
Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi
Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi
Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất...


Đông rồi, chứ ít ỏi gì đâu. Một năm rồi! Vậy mà, hôm nay thấy hơi lạnh chạy dài vạt áo mới hiểu hóa ra đông cũng đến rồi. Phải nói như thể nào để tả hết mùi vị, màu sắc của một mùa đông em nhỉ ?



Mùa đông của em không có anh thì thế nào ?

Có chán chường vị kỉ nhạt nhòa đi ? Trong từ điển có rất nhiều từ để kể về một mùa đông, nhưng chẳng có từ nào diễn tả về mùa đông của anh, không có em, không có cả cà phê. Mùa đông, sẽ dài lắm nếu phải đi đâu đó một mình, nếm mùi vị của Tiramisu, mà Tiramisu ăn một mình trông rất đơn độc, và mùa đông mà phải va vấp những bản nhạc Trịnh thì đơn phương còn gì bằng ? Vậy mà anh vẫn thương mùa đông hơn bao giờ hết. Thương tiramisu một mình. Thương nhạc Trịnh vang đều đều bên tai. Nghe bao nhiêu âm thanh. Cảm nhận bao nhiêu sự đơn độc. Ấy mà chưa cảm đủ từ "em" cho hết mùa đông.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét